Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2013

Xương Tàn Hoang Đảo


Ta không ta, lòng ta khơi động nữa 
Muốn lửa tình tắt lịm kể từ đây 
Tháng với năm đừng xua đuổi ngày dài 
Ong bướm cũ đừng vui đùa trước cửa 

Ta những muốn hè về soi đỏ lửa 
Cho nhân gian, cho vạn vật trên đời 
Hè chớ về gieo rắc nỗi đơn côi 
Cho nhân thế buồn bởi sầu ly tán 

Cho ta xin một bình minh đầy ánh sáng 
Với nắng hồng trinh tiết của không gian 
Đừng sớm đi, cũng đừng đến muộn màng 
Cho tạo hóa xoay tròn theo cuộc sống 

Cho ta được bình an 
Ta muốn được bình an 
Ôi ! Tâm hồn ta là dãy núi lang tràn 
Sầu và mơ, đau buồn cao bất tận. 

Bay đi nhé ! Sầu tình cùng oán hận 
Đời đế vương hãy vẫn thế mà thôi 
Chán quá rồi cuộc tình quá tanh hôi 
Ân ái cũ nghĩ nhiều ta muốn mửa 

Cho ta xin được làm hoang đảo nhỏ. 
Chìm giữa đại dương cho mặc sóng gào 
Để muôn đời và mãi mãi về sau 
Nắm xương trắng của Hoàng ta tinh khiết. 

Nguyễn Ngọc Hoàng 
(Paris, thu 2000)

Không có nhận xét nào: